Chuyện "LƯƠNG TÂM VÔ GIÁ" tác-giả VÔ-DANH, mà Anh gửi, hay lắm !
Vì cảm-động, tôi sẽ chuyển-tiếp nhiều người...
Nhơn-dịp kể luôn 1 chuyện có thực, Tác-giả việc này tôi biết,nh ưng ko cần nêu Tên, cũng chẳng cần nói Người này đang ở đâu, để làm-chi ?
Vì "LƯƠNG TÂM" là Vô-Giá, Vô-Danh, "Vô-Tổ-Quốc",
Nó là Vấn-đề của mọi Xã-hội, của mỗi một con-người trong chúng-ta,
Nó có-thể xảy-ra mọi-ngày, ở mọi-nơi, mọi Đất-nước, mọi Thời-đại.
Vấn-đề đối-mặt lớn-nhất của "LƯƠNG TÂM",
Bản-chất đích-thực nhất của "LƯƠNG TÂM", chính là:
Khi ta Hành-động, Ứng-xử, Tạo Nghiệp.. mà:
Không hề có ai biết, chỉ "mình ta với ta" biết mà-thôi!
Nghĩa là, tuyệt-đối "ko được, ko bị" nhận bất-cứ 1 Lời Khen-Chê nào hết !
Là Phật-tử, tôi tin-tưởng Luật Nhân-Quả:
Lời Khen-Chê ko hề quan-trọng, mà "Tạo Nghiệp thế-nào" thì sẽ nhận "Báo-Ứng như-vậy"!
Chính-xác như định-luật Khoa-học : "Action and Reaction" !
(Khoa-học ko có, ko cần "Giáo-chủ", "Nhân-Quả" cũng y-chang như-rứa mà-thôi)
Và tôi vô-cùng cảm-phục 1 Ý-tưởng trong Thiên-Chúa-Giáo (ko nhớ đã nghe đâu-đó, trong 1 dịp nào-đó)
"Luôn-luôn có Qủy-Thần 2 Vai Chứng-giám"
Chao ôi ! Quá hay ! Quá đúng !
Nghĩa-là, Đừng tưởng mọi hành-động "âm-thầm, kín-đáo, lét-lút" của mình ko ai hay, mà ko có sự "Trả-giá, Thưởng-phạt phân-minh"
"Qủy-Thần" đây, phải chăng là "Luật Nhơn-Quả" ?
Hay "Luật Nhơn-Quả" được "Nhân-cách hóa" thành "Qủy-Thần" ?
Dù có Tin theo "kiểu nào, cách nào, thế-nào": thì cũng tránh được Ác Nghiệp !
(Dù ko ai "Thấy" cũng ko dám.. "Làm bậy", "Làm láo", "Chơi ẩu", "Chơi càn" !)
Và đây là chuyện rất thật, rất đơn-giản, mà tôi biết, xin kể:
Anh C. lái-xe vào 1 cửa-hàng nhỏ ven-đường, mua chút đồ linh-tinh,
nhận tiền thối-lại xong, C chạy vào Cao-tốc...
Chỉ lát sau, C nhận-ra Cô nhân-viên đã trả-lại dư tiền cho Anh !
Trên Cao-tốc rồi, quay-lại ko dễ-dàng !
Vợ Anh xúi : "Thôi bỏ-qua đi Anh, mất-công quá !"
C rất phân-vân.. rồi vì "Lương-Tâm cắn-rứt", Anh quyết-định quay-lại trả-tiền Thối dư cho Cô nhân-viên. Anh nói với Vợ :
-
"Ko phải chỉ vấn-đề tiền mà-thôi, Em àh, Cô này chắc mới vô làm ? Thiếu
tiền phải đền đã đành, mà còn "Có lỗi" nữa, nhỡ bị Chủ chê, Chủ đuổi,
thì tội-nghiệp người-ta" !
Cuối-cùng C đã hoàn-lại Cô nhân-viên số-tiền ko phải của Anh
Lương-Tâm Anh nhẹ-nhàng hân-hoan thơ-thới..
Cô-gái trẻ (thì đã biết ngay sự sơ-xuất của mình) cảm-động lí-nhí ko nên-lời...
Anh C là người có-thật, hiện vẫn còn sống "Cõi-đời" này..
nct
Chúng-ta, có ai đã từng "được" thối tiền dư chưa ?
Nhớ-lại và tự biết với Lương-Tâm chính mình thôi nhé!
Chớ kể, kẻo bị người-ta "ko tin" hoặc "chê cười"!
Ở trên có nói, "Lương-Tâm là Vấn-đề của Xã-hội" :
1 Xã-hội mà quá ít Người "Có Lương-Tâm" thì thật là Bất-an và Nguy-hiểm !
------------------------------------------------------------------------------
From: Hoang Pham
Sent: Tuesday, August 20, 2019, 05:55:08 PM
LƯƠNG TÂM VÔ GIÁ
H lái xe chở hàng hoá, hôm nay xe đang bon bon chạy thì bị hỏng.
H vác hai hòn đá to chặn bánh xe và chui vào gầm để sửa.
Khi sửa xong, xe chuẩn bị đi tiếp thì một ông lão chạy đến nói :
"Này anh lái xe, anh đã đánh rơi đồ kìa !"
Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau xe
H nghĩ ông nhắc đến hai hòn đá anh đã bỏ lại.
Anh cười nói, "Tôi quên mất", rồi cố ý nhấn ga phóng đi.
Ông lão đuổi theo quát to:
"Anh làm người thế à ? làm người phải có lương tâm chứ ! Anh bỏ lại hai hòn đó trên đường như vậy à ?"
Những lời trách cứ của ông lão bị bỏ lại cùng đám khói phía sau xe.
H cười thầm trong bụng :
"Lương tâm giá bao nhiêu một cân ?"
"Lương tâm sao bằng Lương thực ?"
Chạy
được một trăm cây số thì gặp một trạm kiểm tra của Cảnh sát, H tìm giấy
tờ để xuất trình nhưng tìm mãi không thấy, nghĩ lại thì chỉ có thể đánh
rơi lúc sửa xe.
Anh đành để xe ở trạm kiểm tra rồi quay lại tìm.
Đến nơi, H thấy hai hòn đá anh bỏ lại đã được khuân sang vệ đường trên đó có dán mảnh giấy với dòng chữ xiêu vẹo :
"muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá nầy lên trên đồi".
H kêu to lên : "Đừng bắt ép người ta như thế ! cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi".
Khi vác hòn đá đến chân đồi, H thấy một cái mũ trên đó có kẹp một tờ giấy viết :
"Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi".
Cứ như thế, theo sự chỉ dẩn trên giấy tờ, H vác hòn đá qua mấy quả đồi liền, mệt tưởng chết.
Cuối cùng H mới thấy cái ví của mình đặt trên một nấm mộ trơ trọi.
Giấy tờ, tiền bạc trong đó, đầy đủ cả, không thiếu một xu.
Dưới cái ví tiền, còn một tờ giấy viết :
"Cái
ví nầy là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ cũ. Anh có
biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá nầy đến trước phần mộ nầy không ?
Đây
là mộ của con trai tôi, một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vì
vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có Lương tâm, đã bỏ trên đường
nên nó đã bị ngã xe máy mà chết !
Tôi đưa anh đến tận mộ con trai tôi, là mong anh hiểu rõ một đạo lý :
Lương tâm là vô giá. Làm người có thể mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất Lương tâm !