Monday, August 5, 2019

Truyện Ngắn Mùa Hè Tiếng Ve Sầu! - Lâm Hoài Thạch


Thời xa xưa lắm! Người phụ nữ ấy có giọng hát rất hay, nàng hát một mình bên suối rừng và mỗi lần nàng cất tiếng hát thì bao loài chim cùng líu lo, bay nhảy với tiếng hát của nàng.
Bổng có một con Bach Hạc bị trúng tên lao đầu xuống chết bên chân nàng, người phụ nữ ôm hạc khóc tức tưởi.
Chàng thợ săn trẻ đến nhận con hạc và cho nàng biết là hạc nầy đã bị trúng tên của chàng. Người phụ nữ giận dữ, vì chàng đã bắn chết loại chim Bạch Hạc mà nàng yêu thích nhất. Chàng thợ săn hối hận vì đã làm cho người phụ nữ đau lòng.
- Ta xin lỗi nàng vì đời sống của ta là săn thú rừng để nuôi sống, chớ không cố tình bắn chết Bạch Hạc của nàng đâu.
- Ta không muốn nhận lỗi của người, ta chỉ muốn làm sao cho con Bạch Hạc nầy sống lại.
- Chim đã chết rồi ta biết làm sao cho nó sống lại đây.

Vị Tiên hiện xuống bảo:
- Muốn cho Bạch Hạc sống lại thì nhà ngươi phải tự lấy mũi tên trên mình Bạch Hạc rồi đâm vào tim của mình để lấy máu cho Bạch Hạc uống.

Chàng thợ săn làm theo lời của vị Tiên bảo, thì Bạch Hạc tự nhiên sống lại. Người phụ nữ mừng ôm Bạch Hạc, Nàng chưa kịp cám ơn chàng thợ săn thì chàng đã tắt thở tự bao giờ, vì chàng đã bị mũi tên đâm vào thấu tim.
Người phụ nữ buồn khóc nức nở vì mình đã hại chàng thợ săn chết một cách tức tưởi, và cầu vị Tiên xuống cứu chàng.
Vị Tiên hiện xuống lần nầy hỏi nàng:
- Nếu ta cho người thợ săn sống lại thì Bạch Hạc phải chết. Vây nhà người chọn đi, ai phải sống và ai phải chết?
- Xin thần Tiên cho cả hai đều sống có được không vậy?
- Được, với điều kiện là nàng phải yêu thương chàng trai nầy, vì người nầy đã dám hy sinh tính mạng của mình để cứu một con vật. Nhà người có bằng lòng không?
- Dạ con đồng ý.

Khi chàng thợ săn sống lại thì nàng mới kể hết mọi chuyện cho chàng nghe. Rồi hai người đã trở thành vợ chồng từ đó. Nhưng, Bạch Hạc lại có lòng ghen tuôn với chàng thợ săn, nên đã xúi giục nàng hãy rời xa chàng. Người thợ săn buồn thảm phải rời bỏ khu rừng hạnh phúc đó, rồi ra đi biền biệt…
Một thời gian sau, Bạch Hạc lại bị trúng tên, nhưng không có ai đến để cứu nó. Người phụ nữ mới cầu vị Tiên xuống cứu sống Bạch Hạc.
Tiên xuống bảo với nàng:
- Nhà người hãy đi tìm người mà đã cho máu để cứu sống Bạch Hạc ngày xưa, thì lấy máu của anh ta để cho Bạch Hạc uống thì nó sẽ sống lại.

Nàng đi tìm người có lòng nhân đạo để tạo cho nàng niềm hạnh phúc, nhưng vì nghe lời Bạch Hạc nàng bỏ đi những gì quý giá nhất mà trời đã ban cho nàng. Nàng đã cố gắng đi hết núi rừng nầy rồi đến những núi rừng khác vừa đi vừa gọi tên chàng thợ săn là Ve.
- Ve… Ve… ve… của tôi đâu rồi!

Một buổi Hè nóng bức, nàng đã ngã quỵ, và đã biến thành một loài có cánh thật nhỏ. Đó chính là con Ve. Rồi cũng từ đó, tiếng ve sầu đã báo hiệu cho mùa Hè sắp đến. Mùa của sự chia tay tuổi học trò, mùa của sự chia tay giữa chàng Ve và người phụ nữ không chung tình.
Mùa của tiếng Ve sầu muôn thuở!
LHT

No comments:

Post a Comment